Nếu như bạn đọc về cuộc đời của Jack Ma, bạn chắc đã biết ba mươi bảy năm trước cuộc đời Jack Ma chỉ toàn hai chữ: “thất bại”.
Ba mươi bảy năm sau, Jack đột nhiên phất lên như diều gặp gió, bí quyết chính là ở năm chữ: “Không bao giờ oán trách”.
Tôi có trải nghiệm sâu sắc về năm chữ này. Nguyên do là một phần khi tôi quan sát những nhân vật thành công khi mà họ gặp khó khăn, kết hợp với kinh nghiệm bản thân mình, tôi phát hiện, bí mật của thành công chính là: “Không bao giờ oán trách”
Tôi rất thích Lữ Siêu – một nhà đầu tư của tôi. Là do, lần đầu tiên tôi hợp tác với anh ta, chuyện hợp tác này thật sự phải gọi là vô cớ sinh sự. Đầu tiên, là do tôi ký hợp đồng viết kịch bản bộ phim truyền hình “Bảo bối”, đã giao kịch bản 2 tập rồi, thì tôi lại xin lỗi nói muốn đổi sang viết “Tâm thuật”. Anh ta nói, được, hủy bỏ hợp đồng ký lại bản mới.
Trong quá trình viết tiểu thuyết “Tâm thuật” đạo diễn Đằng Hoa Thao do chưa từng hợp tác cùng Lữ Siêu nên có chút nghi ngờ, muốn rút lui. Tôi thấy chuyện như vậy, người làm ăn sao mở miệng nói được, không ngờ, anh ta lại đồng ý. Tôi nói, tiền dự chi tôi trả cậu. Anh ta nói nói không cần, sớm muộn cũng sẽ hợp tác.
Sau này lại xảy ra thêm một số chuyện, tôi lấy làm ái ngại xin lỗi, bất ngờ, anh ta trả lời: “Công việc của tôi chính là giải quyết vấn đề, không thấy xuất hiện vấn đề lại thấy bất ổn. Chị có khó khăn gì cứ nói với tôi.” Trong từ điển sống của anh ta không có nơi chứa từ “vô trách nhiệm”, anh ta có lực giải quyết chuyện như này. Trong suốt thời gian tiếp xúc, tôi phát hiện, Lữ Siêu - con người anh ta chính là thuộc kiểu không bao giờ oán trách.
Quen biết lâu tôi phát hiện người trong giới đều đặc biệt đánh giá về anh ta rất tốt. Về công việc, về giao tiếp đều tốt, vừa có quyết tâm làm việc lớn, vừa không kẹt sỉ mà rất hào phóng chia sẻ miếng lợi với người khác. Lúc đó tôi có một cảm nhận, chàng trai trẻ tuổi này tương lai sẽ rất phát triển. Có một tin nhắn của cậu ta đến giờ tôi vẫn còn giữ: “Chuyện đã muốn làm thì không những phải biết cong biết duỗi, còn phải biết nhẫn nhục chịu khó.”
Gần đây tôi đang sửa nhà, tôi rất hài lòng với anh kiến trúc sư đang làm cho tôi. Người bạn giới thiệu anh ta đến chỗ tôi đã cho nhận xét rằng anh ta “rất nhẫn nại”. Lần đầu tiên gặp mặt anh ta đã dành rất nhiều thời gian tìm hiểu về phong cách yêu thích của tôi.
Có xa cách mấy cũng trực tiếp đưa tôi đi chọn vật liệu vừa ý tôi, đồng thời tìm vật liệu phù hợp nhất với sở thích và ngân sách của tôi đưa ra. Tôi đặt xong gạch lát nền và lát tường, rồi lại ngắm được vài mẫu khác thì thấy hối hận. Tôi nói, tôi không thích mẫu gạch đó nữa! Không ngờ cậu ta lại bình tĩnh hỏi lại tôi: “Chị thích mẫu như nào?”
Tôi nghĩ ngợi thấy ái náy nói: “Thôi bỏ đi, tôi trả tiền, tôi chịu.” Cậu ta nói với tôi: “Đừng chị! Hiếm khi tu sửa, làm để dùng lâu dài, đừng chắp vá. Chị không thích, không sao, để tôi sửa.”
Tôi ngại phiền phức. Cậu ta nói, khách hàng hài lòng là tiêu chuẩn cao nhất, chỉ cần khách hàng hài lòng, tôi không sợ phiền phức.
Cuối cùng, cậu ta không những không bắt tôi trả thêm phí, lại còn giúp tôi chọn ra phương án vẹn toàn nhất khiến tôi rất hài lòng.
Còn một chi tiết khác nữa, tôi có nhờ cậu ta làm nền tường sau của TV. Cậu ta cũng giới thiệu cho tôi mấy mẫu giấy dán tường, tôi đều không vừa ý, vì vậy tôi cùng tôi nhờ mời một sinh viên mỹ thuật đến vẽ tường, giá cả cũng không đắt.
Lúc chúng tôi nói chuyện qua máy tính, tôi có cho cậu ta xem phần tường được vẽ lại bức tranh “tinh không” của Vincent van Gogh, cậu ta lập tức lấy đĩa cứng copy lại, lại nói với tôi, ý tưởng này rất hay, sau này tôi muốn dùng cho những gia đình khác nữa. Trong từ điển của cậu ta không có “tức giận” hay “oán trách”, mà chỉ có “Học, học nữa; nâng cao, nâng cao hơn nữa.”
Tôi nói với cậu ta: “Tôi tin rằng tương lai cậu sẽ phát triển hơn nữa. cậu hiện tại mới ba mươi tuổi, hiện tại mới chỉ là một ông chủ có trong tay hai ba mươi công nhân, tương lai, cậu sẽ xây dựng được công ty lớn hơn nữa. Cậu không cần lo bản thân không mua được nhà, bởi vì sự tiến bộ của cậu còn nhanh hơn cả giá nhà tăng.”
Câu nói này, thật ra là Lữ Siêu từng nói. Anh ta nói, “Chị không cần phải lo không mua được nhà, sự tiến bộ của chị nhanh hơn giá nhà tăng.” Quả nhiên, nửa năm sau đúng như lời nói đó, tôi mua được nhà.
Hãy dành thời gian cho sự tiến bộ, đừng dành thời gian để oán than, đây chính là bí quyết thành công.
Ba mươi bảy năm sau, Jack đột nhiên phất lên như diều gặp gió, bí quyết chính là ở năm chữ: “Không bao giờ oán trách”.
Tôi có trải nghiệm sâu sắc về năm chữ này. Nguyên do là một phần khi tôi quan sát những nhân vật thành công khi mà họ gặp khó khăn, kết hợp với kinh nghiệm bản thân mình, tôi phát hiện, bí mật của thành công chính là: “Không bao giờ oán trách”
Tôi rất thích Lữ Siêu – một nhà đầu tư của tôi. Là do, lần đầu tiên tôi hợp tác với anh ta, chuyện hợp tác này thật sự phải gọi là vô cớ sinh sự. Đầu tiên, là do tôi ký hợp đồng viết kịch bản bộ phim truyền hình “Bảo bối”, đã giao kịch bản 2 tập rồi, thì tôi lại xin lỗi nói muốn đổi sang viết “Tâm thuật”. Anh ta nói, được, hủy bỏ hợp đồng ký lại bản mới.
Trong quá trình viết tiểu thuyết “Tâm thuật” đạo diễn Đằng Hoa Thao do chưa từng hợp tác cùng Lữ Siêu nên có chút nghi ngờ, muốn rút lui. Tôi thấy chuyện như vậy, người làm ăn sao mở miệng nói được, không ngờ, anh ta lại đồng ý. Tôi nói, tiền dự chi tôi trả cậu. Anh ta nói nói không cần, sớm muộn cũng sẽ hợp tác.
Sau này lại xảy ra thêm một số chuyện, tôi lấy làm ái ngại xin lỗi, bất ngờ, anh ta trả lời: “Công việc của tôi chính là giải quyết vấn đề, không thấy xuất hiện vấn đề lại thấy bất ổn. Chị có khó khăn gì cứ nói với tôi.” Trong từ điển sống của anh ta không có nơi chứa từ “vô trách nhiệm”, anh ta có lực giải quyết chuyện như này. Trong suốt thời gian tiếp xúc, tôi phát hiện, Lữ Siêu - con người anh ta chính là thuộc kiểu không bao giờ oán trách.
Quen biết lâu tôi phát hiện người trong giới đều đặc biệt đánh giá về anh ta rất tốt. Về công việc, về giao tiếp đều tốt, vừa có quyết tâm làm việc lớn, vừa không kẹt sỉ mà rất hào phóng chia sẻ miếng lợi với người khác. Lúc đó tôi có một cảm nhận, chàng trai trẻ tuổi này tương lai sẽ rất phát triển. Có một tin nhắn của cậu ta đến giờ tôi vẫn còn giữ: “Chuyện đã muốn làm thì không những phải biết cong biết duỗi, còn phải biết nhẫn nhục chịu khó.”
Gần đây tôi đang sửa nhà, tôi rất hài lòng với anh kiến trúc sư đang làm cho tôi. Người bạn giới thiệu anh ta đến chỗ tôi đã cho nhận xét rằng anh ta “rất nhẫn nại”. Lần đầu tiên gặp mặt anh ta đã dành rất nhiều thời gian tìm hiểu về phong cách yêu thích của tôi.
Có xa cách mấy cũng trực tiếp đưa tôi đi chọn vật liệu vừa ý tôi, đồng thời tìm vật liệu phù hợp nhất với sở thích và ngân sách của tôi đưa ra. Tôi đặt xong gạch lát nền và lát tường, rồi lại ngắm được vài mẫu khác thì thấy hối hận. Tôi nói, tôi không thích mẫu gạch đó nữa! Không ngờ cậu ta lại bình tĩnh hỏi lại tôi: “Chị thích mẫu như nào?”
Tôi nghĩ ngợi thấy ái náy nói: “Thôi bỏ đi, tôi trả tiền, tôi chịu.” Cậu ta nói với tôi: “Đừng chị! Hiếm khi tu sửa, làm để dùng lâu dài, đừng chắp vá. Chị không thích, không sao, để tôi sửa.”
Tôi ngại phiền phức. Cậu ta nói, khách hàng hài lòng là tiêu chuẩn cao nhất, chỉ cần khách hàng hài lòng, tôi không sợ phiền phức.
Cuối cùng, cậu ta không những không bắt tôi trả thêm phí, lại còn giúp tôi chọn ra phương án vẹn toàn nhất khiến tôi rất hài lòng.
Còn một chi tiết khác nữa, tôi có nhờ cậu ta làm nền tường sau của TV. Cậu ta cũng giới thiệu cho tôi mấy mẫu giấy dán tường, tôi đều không vừa ý, vì vậy tôi cùng tôi nhờ mời một sinh viên mỹ thuật đến vẽ tường, giá cả cũng không đắt.
Lúc chúng tôi nói chuyện qua máy tính, tôi có cho cậu ta xem phần tường được vẽ lại bức tranh “tinh không” của Vincent van Gogh, cậu ta lập tức lấy đĩa cứng copy lại, lại nói với tôi, ý tưởng này rất hay, sau này tôi muốn dùng cho những gia đình khác nữa. Trong từ điển của cậu ta không có “tức giận” hay “oán trách”, mà chỉ có “Học, học nữa; nâng cao, nâng cao hơn nữa.”
Tôi nói với cậu ta: “Tôi tin rằng tương lai cậu sẽ phát triển hơn nữa. cậu hiện tại mới ba mươi tuổi, hiện tại mới chỉ là một ông chủ có trong tay hai ba mươi công nhân, tương lai, cậu sẽ xây dựng được công ty lớn hơn nữa. Cậu không cần lo bản thân không mua được nhà, bởi vì sự tiến bộ của cậu còn nhanh hơn cả giá nhà tăng.”
Câu nói này, thật ra là Lữ Siêu từng nói. Anh ta nói, “Chị không cần phải lo không mua được nhà, sự tiến bộ của chị nhanh hơn giá nhà tăng.” Quả nhiên, nửa năm sau đúng như lời nói đó, tôi mua được nhà.
Hãy dành thời gian cho sự tiến bộ, đừng dành thời gian để oán than, đây chính là bí quyết thành công.
0 nhận xét:
Post a Comment